Một con diều hâu có thể bay lượn không mỏi trên bầu trời xanh cao tít nhưng dễ dàng trở thành tù binh...dưới mặt đất nếu nó lọt vào một khoảng đất nhỏ quây bằng một sợi dây.
Một con dơi có thể bay trong đêm tối đen kịt mà không động chạm vào bất cứ chướng ngại vật, nhưng nó đâm ra bất lực nếu lỡ bị rơi xuống mặt đất bằng. Con đường thoát duy nhất của nó là vật vã mong bấu víu vào được một gốc cây mỏm đá nào đó để bò lên cao rồi thả mình xuống đập cánh bay.
Một con ong vàng rơi vào chiếc ly uống nước sẽ đành chịu chết ở dưới đáy ly nếu không có người nhặt nó ra.
Tại sao?
Vì theo thói quen chuyển động theo phương ngang, con ong vàng nọ cứ húc đầu vào thành ly trong suốt với hy vọng tháo thân, chứ không hề nghĩ tới việc bò ngược lên miệng ly.
Vì con dơi không hề cất cánh từ mặt đất bằng, nó phải từ trên cao thả mình rơi xuống rồi mới đập cánh.
Vì diều hâu phải chạy lấy đà cỡ ba bốn mét mới cất cánh, một khoảng đất nhỏ chăng dây sẽ ngăn cản diều hâu bay lên.
Mọi sinh vật trên thế gian này dù to lớn tới đâu, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và tinh khôn tới đâu vẫn có điểm yếu chí mạng. Thông thường thói quen, cố tật chính là những điểm yếu nhất của thế giới sinh vật.
Theo MYE