Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Con đò dịch đít sang ngang
Bên kia có một cái làng thò ra
Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi
Mời anh vào quán kara-
OK em đã mở ra sẵn sàng
Chị em du kích tài thay
Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (nhà) mình
Hoan hô đồng chí Hagi
Cách ba mươi mét mà ghi được bàn
Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Bay vào vũ trụ một tuần về ngay
Khoa học thời đại lên cao
Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng
Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa
Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên
Tiễn anh lên bến ô tô
Đêm về em khóc ... tồ tồ cả đêm"
Bắc Ninh có cậu Nguyễn-Trùng-
-Dương, vật khỏe quá cả vùng thất kinh
Bà con toàn thể xã ta
Ðồng tâm phấn khởi giồng cà dái dê
Dái dê to mập dài ghê
Nãm sau ta cứ dái dê ta trồng
Anh đi công tác Plây
Cu dài dằng dặc biết ngày nào vê
Họp xong anh ghé buôn mê
Thuột xong một cái thì về với em
Chưa đi chưa biết Ðồ Sơn
Ði về mới biết chẳng hơn đồ nhà
Ðồ nhà tuy xấu tuy già
Nhưng là ðồ thật hơn là Ðồ Sơn
Bốn ông chung một đĩa lòng
lợn ngồi chễm chệ với thùng bia to
Chị em phụ nữ chơi cầu
Lông bay vùn vụt..qua đầu thanh niên
Không vô không biết bút tre
Vô rồi mới biết muốn tè ra ngay
Chưa ăn chưa biết cu đơ
Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra
Ba bà đi chợ cầu đông
Vừa đi vừa nhổ lông....mày ra xem
Làng ta có cái núi voi
Đủ cả đầu đuôi, đủ cả vòi
Voi cũng hăng say đua sản xuất
Đầu thì trồng sắn đít trồng khoa
Chị em nô nức đặt vòng
hoa mộ liệt sỹ tỏ lòng biết ơn
Anh đi công tác Cam Pu
Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm
Anh đi công tác bản Muờng
Tè xong một cái lên đường về quê
Nhớ nhung về thị xã Phan
Thiết tha mơ tưởng cô hàng nước măm
Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo
Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu
Ở trong hang đá đi ra
Vươn vai một cái rồi ta đi vào
Trung thu là tết thiếu nhi
Mà sao người lớn lại đi là nhiều
Đi nhiều rồi lại làm liều
làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi
Ước gì em biến thành trâu
Để anh là đỉa anh bâu vào đùi
Ước gì anh biến thành chầy
Để em làm cối anh Giã ngày Giã đêm
Tuổi già nhưng sức không già
“Đẩy” lên “đẩy” xuống như là thanh niên
Tuổi già rất thích “tiểu liên”
Bắn tung bắn tóe đảo điên bao nàng!
Chưa đi chưa biết Sài Gòn
Đi rồi mới biết chẳng còn một xu
Về nhà mới biết mình ngu
Thằng lớn ăn ít thằng cu “ăn” nhiều.
Rộng lớn như thể nước Nga
Người ta không cấm thụt ra thụt vào
Nhỏ bé như thể nước Lào
Cũng không có cấm thụt vào thụt ra
Chỉ riêng có Việt Nam ta
Đâu đâu cũng cấm thụt ra thụt vào
Hôm nay trên quốc lộ hai
Thể nào cũng có một vài… ô tô (!)
Lấy anh từ thuở mười ba
Anh chê em bé không nằm với em
Đến năm mười tám tuổi xanh
Em nằm dưới đất anh lôi lên giường
Một lần thương, hai lần thương
Chân giường có bốn gãy giờ cò ba.
Trên đường xe chạy bon bon
Nhìn bông lúa chín hạt tròn hạt vuông
Đường trơn xe chạy vi vu .
An toàn phải nhớ đội mu (mũ) lên đầu
Ai bão làm thơ là khó
Bụi chuối sau hè hiu hiu gió
Đồng không mông quạnh ai đâu ngó
Bước vào cầu cá ló ngay thơ
hoan hô các chú nhà ta
thơ văn lai láng ào ào tuồn ra
Không nói vợ bảo giận gì
Khi cười vợ bảo chắc đi với bồ
Ra đường sợ nhất cúm gà
Về nhà sợ nhất vợ già khỏa thân
Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ không nói gì
Vợ là chiếu chỉ vua ban
Có sao dùng vậy chẳng bàn đúng sai
Vợ là chiếc tivi bà ngoại cho
Càng mưa to, càng nét
Càng sấm sét, càng nhiều chương trình hay
Vợ là cơm nguội của ta
Nhưng là đặc sản của thằng cha láng giềng
Trăm năm trong cõi người ta
Ai ai cũng phải hít ra thở vào
Trăm năm trong cõi người nào
Ai ai cũng phải hít vào thở ra
Xa xa như nước Cu-Ba
Người ta còn phải hít ra thở vào
Gần gần như cái nước Lào
Người ta cũng phải hít vào thở ra
Nói chung trong cõi người ta
Bắt buộc là phải thở ra hít vào.
Hôm nay ra đứng bờ ao
Thấy con vịt cái nó gào thảm thương
Ngờ đâu trong cõi đời thường
Có con vịt khác vấn vương tơ lòng
Ao sâu nó chẳng ngại ngùng
Phăm phăm nó lội tới cùng con kia
Hai con bơi lội tỉ tê
Thừa cơ nó nhấn con kia chết chìm
ôi, đời con vịt cái thật là thảm thương
Kính mời, kính biếu, kính thưa
Trong ba kính ấy, bác ưa kính nào?
Kính thưa là kính tào lao
Kính mời kính biếu, kính nào cũng hay
Kính mời là kính ăn ngay
Kính biếu là kính cầm tay mang về
Thanh cha, thanh mẹ cái gì?
Nếu có lì xì thì sẽ thanh kiu!
Văn công văn nghệ, văn gừng
Cầu cho đồng chí xin đừng văng..ra.
Văn ra ta cứ văng...ra
Miễn sao còn lợi là ta văn...lời
Chưa đi chưa biết Đồng Nai
Đi về mới biết dai thua Đồng nhà
Đồng nhà tuy có hơi già
Nhưng là Đồng chất hơn là Đồng Nai
Chưa đi chưa biết Cà Mau
Đi về mới biết về sau Cà nhà
Cà nhà tuy có hơi già
Nhưng là Cà chậm hơn là Cà Mau
Cô Kiều ngồi bắn Háp lai
Bắn bàn đi mát mạng hai hai người
Bên cô tròn mười một người
Có chàng Từ Hải là người cô yêu
Bọn cướp thấy thế liêu xiêu
Rước ngay mụ Tú ra chiêu ở nhà
Lại thêm cả mụ Hạnh Bà
Toàn chơi 4.6 nằm nhà tỉa sang
Hoạn Thư 5.1 tàng tàng
Bắn vội bắn vàng giết được vài tên
Cảnh sát không dám xông lên
Cuối cùng chết sạch chẳng lên mạng nào
Còn Kiều bí mật lẻn vào
Cho quả lựu nổ trúng vào Thúc Sinh
Bọn cướp ngơ ngác bất minh
Đã thấy mù tịt màn hình trắng trơ
Đang ngơ đang ngác đang chờ
Màn hình hiện chữ đã thua Thuý Kiều
Hoan hô anh Ra đu xu
Đầu tóc bù xù mà đá rất hay!
Hoan hô anh Mê ô la
Anh vào hợp lý anh ra hợp tình!
Hoan hô anh Bê bê tô
Chơi cho cái lão Ba dô một đòn.
Hoan hô anh Ét cô ba
Xoạc chân một phát lưới nhà rung lên
Hoan hô đội tuyển Ca-mơ-
run ta chiến thắng ngay ơ trận đầu.
Hoan hô ông Béc-ken-bau-
Ơ chọn lối đá trận nào cũng thăng
Hoan hô đội tuyển Tiệp-khăng
Oánh đầu ba quả băng băng ghi bàn
Hoan hô Gu-lít Hà Lan
Bị thua mà vẫn chứa chan hữu nghì.