Với hy vọng mong manh vào một điều kỳ diệu của số phận, tôi đã viết thư rồi trực tiếp bắt xe về Nam Định với mong muốn tìm "người ấy" về cho vợ....
Tròn 45 năm, kể từ ngày gặp nhau ở vùng đất địa đầu Hà Giang, vợ chồng chúng tôi chung sống trong hạnh phúc, hòa thuận mặc dù chẳng có con cái, nhưng chưa khi nào to tiếng với nhau.
Sáu năm nay, vợ tôi mắc bệnh thận rồi lại phải mổ ung thư trực tràng nên việc sinh hoạt, đi lại khó khăn trăm bề. Cũng may trời còn cho tôi sức khỏe nên thường xuyên chiếc xe máy và tôi như con thoi giữa bệnh viện và nhà.
Tôi là người đến sau trong cuộc hôn nhân với người vợ đã quá cố của mình. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà ấy nhắc đến tên của người yêu đầu tiên và hỏi tôi rằng: "Nếu bây giờ ông ấy đến thăm em, anh có giận không".Nếu chuyện chỉ vậy thì nào có gì đáng nói, bởi nghĩa vợ tình chồng chăm sóc nhau là điều bình thường của đạo lý làm người. Từ tháng 7 năm nay, bệnh tình của vợ tôi có triệu chứng nặng dần, qua xét nghiệm, siêu âm, bác sĩ thông báo rằng, bà đã bị ung thư, di căn lên phổi và não.
Nhìn người vợ yêu thương bị bệnh viện trả về trong tình trạng bán thân bất toại, tâm thần bất ổn, lúc nhớ, lúc quên, tôi không sao cầm được lòng mình. Những ngày cuối cùng ở bên chồng, tinh thần bấn loạn, vợ tôi thường xuyên nhắc đến ông ấy- người đầu tiên bà đem lòng yêu thương trước khi gặp tôi.
Năm 1963, khi còn là sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm, bà ấy đã gặp và yêu một chàng thanh niên người Nam Định. Đất nước có chiến tranh, người yêu bà lên đường nhập ngũ. Sau khi tốt nghiệp, bà ấy đã xung phong lên mảnh đất địa đầu Hà Giang công tác. Họ thất lạc nhau nhưng tình yêu trong lòng thì không mất.
Người đàn ông ấy, sau khi giải ngũ nghe đâu công tác tại một sở ở Nam Định, đã từng ngược đường lên thăm người yêu cũ và bà ấy cũng đã từng xin phép tôi để về thăm ông ấy. Tôi không hề ngăn cản, bởi nghĩ cho cùng, mình đã là vợ chồng phải tin nhau. Việc thăm viếng tình cũ là chuyện bình thường, còn nếu thật lòng với nhau thì dù có cấm ngăn gặp mặt, trong lòng vẫn còn có chỗ để họ gần nhau.
Hơn 40 năm, gia đình tôi vẫn luôn hạnh phúc. Và trong cơn bạo bệnh, trí não rối loạn, vợ tôi đã nhớ đến mối tình đầu. Thương vợ, chỉ có một dòng địa chỉ mù mờ là ở huyện Trực Ninh, tôi viết thư nhắn tìm người đàn ông ấy lên báo và cả đài truyền hình nhưng không có tin tức.
Tôi nhờ người chăm vợ rồi bắt xe về tận Nam Định, hỏi thăm khắp nơi để tìm đều không có kết quả...
Bà ấy ra đi, còn tôi luôn canh cánh trong lòng một nỗi niềm chưa giúp cho vợ được toại nguyện trước khi nhắm mắt xuôi tay. Những người xung quanh biết chuyện, ai cũng bảo tôi không bình thường vì làm cái chuyện ngược đời.
Có người còn hỏi thẳng rằng: Vì sao tôi không ghen với mối tình đầu của vợ? Tôi không trả lời câu hỏi đó, bởi với tôi, sự tin tưởng, tôn trọng nhau chính là sợi dây kết nối bền vững gia đình hạnh phúc.
Tôi kể ra câu chuyện của mình chỉ mong những ai đã có tình yêu và đi đến hôn nhân hãy yêu thương thực sự người mình yêu và biết trân trọng bảo vệ nó.
Ông Bàn Văn Bảng
Bản Thào, xã Ma Lé, huyện Đồng Văn, Hà Giang