First topic message reminder :
Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh của cô.Một người nhỏ nhắn có khuôn mặt hiền từ và đôi mắt nhân hậu. Cô đã dạy tôi rất nhiều và cách mà cô đã dạy cho tôi thật đặc biệt ,cô như là một hình mẫu của câu hát quen thuộc :"Cô giáo như mẹ hiền "
Tôi còn nhớ rất rõ về năm tháng ấy , khi đó tôi là một cậu học trò ngoan và tương đối xuất sắt _ chính vì lẽ đó cô rất thương tôi .Tôi thường xuyên nghịch ngợm và nói chiện rất nhiều gây mất trật tự trong lớp nhưng không bao giờ cô la mắng hay trách phạt gì tôi cả . Có lẽ vì sự nuông chiều của cô mà tôi không biết sợ là gì . Tuy nhiên hồi ấy tôi vẫn vô tư và cũng chẳng quan tâm đến những chiện ấy bởi lẽ ở cái tuổi của cậu học trò tiểu học khi ấy thì cũng chẳng nghĩ tới được .Ấy vậy mà có một kỉ niệm mà làm tôi suy nghĩ rất nhiều và nó đã theo tôi suốt nhiều năm như một bài học vô cùng quý giá mà cô đã dạy cho tôi .
Tôi thích khoa học tự nhiên nhưng hồi nhỏ tôi làm văn rất hay chứ không " cùi bắp ' như bây giờ.Tôi thường tự hào về điều đó bởi mỗi khi trả bài văn xong là cô thường đọc bài văn của tôi lên ( hoặc cô bảo tôi lên đọc ) cho các bạn trong lớp nghe.Nhưng có một lần trả bài quen thuộc cô không chọn bài văn nào trong lớp để đọc lên cho mọi người tham khảo mà cô chọn một bài trong sách tham khảo ( cuốn sách cũ kĩ hình như được xuất bản vào trước năm 1990 ).Tôi vẫn còn nhớ như in cái mở bài của bài văn đó :
"Gió mùa đông bắc tràn về làm cho không khí trở nên lạnh lẽo. Sau khi ăn cơm xong gia đình tôi lại quây quần xum họp trong căn phòng thật ấm cúng. "
Tự nhiên ,tôi cảm người mình như nóng lên giữa cái giá rét của mùa đông khi ấy .Tôi cúi mặt nhìn xuống bàn và im lặng lắng nghe cô đọc hết bài văn mẫu. Sau khi đọc xong cô im lặng nhìn xuống lớp một lát rồi với giọng trầm ấm của mình cô bảo :
- " Các em có thể tham khảo trong sách nhưng không nên chép lại của họ hãy sáng tạo để làm cho bài văn của mình thêm hay hơn. "
Nghe cô nói xong ,tôi hiểu ra ngay cô đang nói với mình , tôi chỉ biết cúi đầu mà không dám ngước lên nhìn cô .Cái cảm giác xấu hổ + thêm sợ hãi lúc ấy làm tôi quên đi cái lạnh của gió mùa đông bắc .Tôi chỉ mong sao tiếng trông trường vang lên thật nhanh để tôi chạy một mạch về nhà và quên đi cái cảm giác đó.Dường như một con người vốn kiêu ngạo như tôi đã bị tổn thương quá lớn .Tôi xấu hổ và hối hận vì sao tôi lại chép nguyên bài văn mẫu để nộp cho cô ...cô vẫn cho tôi 8 điểm _cao nhất lớp nhưng đó là một điểm số nhục nhã .Tôi đã nhanh chóng hỏa tán cái bài văn đó đi như để xóa đi vết nhơ của mình và tôi cũng nhanh chóng quên đí cái kí ức xấu hổ đó .
Tuy nhiên , con người rồi phải lớn lên , trưởng thành hơn và biết suy nghĩ nhiều hơn .Cái kỉ niệm ngày hôm ấy luôn gợi lại trong tôi nhắc nhở tôi trung thực hơn trong những năm tháng sau này.Và cái cách mà cô đã nhắc nhở tôi làm tôi không thể nào quên được .Tôi đã từng nghĩ nếu không phải là cô mà một người khác ,sau khi xem bài văn của tôi xong .Ngay lập tức đánh ngay con số 1 và phê một dòng thật lớn " Chép văn mẫu " , sau đó ,sẽ phê bình tôi trước lớp để làm gương cho mọi người .Nếu thế sẽ thế nào nhỉ ?
Đã lâu rồi tôi không về thăm cô , nhưng hình ảnh của cô và những gì cô đã dạy tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm khảm của tôi.
PS :/ Chuyện giờ mới kể (Trong tuyển tập " Kí ức tuổi thơ " của thnhanit )